"Kenny yêu! Còn nhớ Ken ko đấy?Hôm nay Ken mới viết được thư cho Kenny. Xin lỗi nhé! Khi bức thư này đến tay Kenny, cũng là lúc Ken ko còn trên thế giới này nữa. Kenny đừng khóc nhé! Đừng để Ken thấy Kenny buồn.
Thời gian qua ở bên Kenny, Ken đã rất hạnh phúc, để bây giờ dù có ra đi Ken cũng mãn nguyện lắm rồi! Giờ Ken lo choKenny lắm! Ken biết là Ken kođược phép ra đi,Ken biết là Ken đã ko giữ đúng lời hứa là sẽ chăm sóc cho Kenny cả đời...Ken xin lỗi...thật sự Ken ko muốn để Kenny lại 1 mình... nhưng đành chấp nhận vậy thôi! Ken ko còn sự lựa chọn nào khác. Lá thư này Ken viết,nếu ca phẫu thuật kothành công, đây sẽ là bức thư cuối cùng. Nếu ca phẫu thuật thành công, thì Ken sẽ xé bức thư này và gọi về cho Kenny ngay. Ken nhớ giọng nói của Kenny nhiều lắm, nhớ nhiều lắm Kenny biết ko?
Kenny à,nếu lỡ như nhận đượcbức thư này, hãy tự tìm cho Kenny 1 chỗ dựa khác nhé! Kocần phải để "tang "Ken 3 năm như Kenny vẫn thường hay đùa đâu. Hãy hạnh phúc, hãy luôn cười để Ken luôn được thấy nụ cười nở trên môi Kenny! Trên trời, Ken vẫn luôndõi theo Kenny mà! Yêu và sẽ mãi yêu Kenny như ngày đầu chúng mình gặp nhau! Tạm biệt nhé, tình yêu của Ken!..."
Đọc xong bức thư ấy, Kenny khóc suốt, nó ko muốn làm gì cả, chỉ ngồi khóc. Cả 1 tuần sau khi đọc bức thư ấy, nó cũng chỉ biết khóc. Nhìn lại những bức ảnh,những kỉ niệm ,cái nhẫn....tất cả vẫn còn nhưng Ken thì ko còn nữa!
Cho đến bây giờ, đã hơn 3 tháng, nó đã đủ bình tĩnh để chấp nhận ko có Ken, nó vẫn cố gắng sống....dù trước đó nó chỉ muốn đi cùng Ken luôn thôi! Bây giờ nó đã đi học, nhưng vẫn còn quá sock. Ken ra đi để lại trong nó vết thương lòng quá lớn. Nó vẫn đeo nhẫn, vẫn bảo mọi người gọi nó là Kenny ít nhất là cho đến khi nó học hết năm thứ 4 và ra trường. Chỉ có điều, nó sống khép kín hơn,ko đi chơi , ít nói chuyện và dường như nóko còn cười nữa. Lúc nào cũng buồn và đôi mắt lúc nào cũng ướt lệ. Nó ko còn là Kenny yêuđời, vô tư, hay cười như trước nữa! Nhiều lúc đi trên đường, chợt nhớ lại 1 kỉ niệm về Ken, nó lại khóc...Dù mọi người nói sao,nó vẫn buồn, vẫn ko thể chịu được cảm giác mất đi Ken.
Về nhà lúc 7h, nó ko ăn cơm. Ba má nó cũng biết chuyện xảy ra với đứa con gái bé bỏng nên chẳng ai trách mắng. Ai cũng nghĩ nó cần thêm thời gian. Nó lên phòng,khoá trái cửa. Mở blog, đọc lại những dòng comment Ken viếtcho nó,lặng nhìn lại những bứcảnh, những entry của Ken.... và rồi lại buồn.Sáng hôm sau, 2 sis Jan và Yunđến kéo nó đi chơi. Tất cả đều cố làm nó vui. Nhưng có ai để ý rằng nhìn mọi người hạnh phúc, nó lại càng tủi thân.
_Sao buồn thế Kenny? Bọn anh đến ko thấy vui à?
_Dạ ko. Làm gì có chuyện đó. Em chỉ hơi ...mệt..
_Tối qua lại khóc nữa à?Đừng khóc nữa Kenny à, khóc nữa Ken cũng ko về được đâu! E m hiểu chứ?
_Em biết rồi mà! Em ko sao đâu!
Hôm ấy ,Jan đưa cả bọn ra bãi biển ở ngoại ô, đấy là nơi lâu lắm rồi Kenny chưa tới. Mấy đứa ngồi chơi trò xây lâu đài cát, Kenny đi lượm vỏ sò để trang trí. Từ xa nhìn các anh chị, nó thấy sao cuộc sống thật cô đơn. Nếu như có Ken ở đây thì mọi việc đã khác. Nó còn nhớ có 1 lần 2 đứa giận nhau, nó bỏ ra bãi biển này... Ngồi cả buổi chiều mà Ken ko tìm thấy, mãi đến lúc mặt trời lặn thì Ken chạy tới:"Kenny ! Anh lại tìm thấy Kenny rồi! Emlàm anh lo quá" trong bô dạng... thê thảm,với ánh mắt lo lắng của Ken, nó ko sao giận nổi. Vậy mà bây giờ nó đã mấtKen mãi mãi, bây giờ nó có muốn tìm cũng ko tìm lại được nữa. Gạt nhẹ giọt nước mắt, nócố gắng quên đi ý nghĩ "mất Ken" để ko phải đau nữa. Đối với nó Ken chỉ đi 1 nơi thật xa... và rồi sẽ quay về.
_Jan! Mày làm hỏng cái cửa lâuđài rồi, đồ hậu đậu!
_Ơ! Lỡ tay! Kìa kìa... mày làm hỏng cái cầu rồi!
_Tại ai? Mày đổ nước phá tao thì có.
_Đâu.... đâu, chẳng có ai nhìn thấy, Janny nhờ!
_Có mà! Yunny ơi! Nó phá anh kìa!
_Thôi nào! Cứ như trẻ con ý!-Janny lên tiếng.
_Ừ nghe lời Janny, chẳng chấp thằng ku Yun.
_Hả? Ai thằng ku với mày?
Cuộc nói chuyện của anh chị làm nó phì cười, đã lâu rồi nó ko cười như thế. Mọi người quay lại nhìn nó, tròn xoe mắtrồi cũng phá ra cười.
_Thằng Jan là thằng trẻ con.
_Xì! Còn hơn cái thằng sợ vợ như mày. Hơ hơ...
_A ý anh Jan là ...anh Yun ko sợ sis Junny. Đáng xử chém..
_Ơko ! Ý anh là anh yêu Yunnynhà anh lắm, Yunny nhờ.
_Giỏi ăn nói nhờ!
_Chuyện! Mà thế này đã là gì! Dù có sợ vợ như thằng Yun cũng ko thể bằng thằng Ken
được. Ngày xưa nó.....
Và rồi im lặng....vô tư đến nỗi quên rằng Kenny đang buồn, cứ nhắc đến Ken là lại khóc , nhưng lần này Kenny cười.
_Ừ ha! Ngày xưa Ken nhà em sợ em nhắm ý.
_Đúng! Cái Kenny bảo gì nó cũng "vâng dạ" hết lời.
_Đợt trước,có lần cái Kenny nó sai rành rành ra đấy, thế mà thằng Ken vẫn bảo "Ken sai
Ken xin lỗi".
_Đó! Xem ra 2 anh vẫn còn phải học tập Ken nhà em nhiều, ko là 2 sis em cho.... biết tay.
_Bọn anh công tử mà phải sợ vợ á? Còn lâu!
_Á à !Thích chít à!Láo nhờ!Chị em đâu , cho2 thằng này nếm mùi" cực hình" nào!
3 đứa con gái dồn 2 thằng con trai quanh bãi biển....Vui! Hôm đó thực sự nó rất vui, nó cảm thấy hạnh phúc khi sống trongtình thương của mọi người.